QuocHung's Blog

22 thg 2, 2010

Ngoại tôi (Phần 1) - D.T.Vân Khanh

Hằng năm,cứ vào ngày Tết, gia đình chị em tôi thường về quê ngoại, trước để cúng Tổ tiên, sau đó viếng mộ Ông Bà và Ba Má tôi.


Từ xa, đã thấy khu mộ của gia tộc hiện lên bên cánh đồng lúa xanh mơn mởn. Phía trái, một vạt hoa cúc vàng, cúc tím xen lẫn với vạn thọ Nhật bản, người trồng đã bán Tết và dành lại một phần cho rằm Thượng ngươn. Các con, cháu, ai cũng vui vẻ, đứa thì lo sắp bánh mức lên từng ngôi mộ, đứa chụp ảnh, đứa quay phim. Đứng trước mộ Ngoại, trong làn khói nhang nghi ngút, tôi bỗng nhớ lại những câu chuyện được nghe kể về cuộc đời của ông bà.
Viếng, cúng mộ xong - Picnic Tết năm 2002
Ba của bà Ngoại tôi (ông Cố tôi ) thứ tư, là con của gia đình khá giả có nhiều ruộng đất ở xã Phú Lâm, quận Tân Châu. Nhưng không hiểu vì sao, ông bà Cố tôi lại đi ở đậu nhà bà con và lưu lạc xuống tận Bạc Liêu để mưu sinh .Cho đến năm ba mươi lăm tuổi thì ông Cố tôi bệnh nặng qua đời, còn lại bà Cố một mình phải bương chải để nuôi mẹ chồng và bầy con dại nheo nhóc. Nghèo quá, bà Cố tôi đành nghe lời mẹ chồng rứt ruột đem cho đứa con thứ sáu mới sinh để đỡ gánh nặng gia đình. Tôi nghe kể lại, khoảng mười mấy năm sau, ông Tư tôi có trở lại tìm gặp em, nhưng bà Sáu tôi không chịu theo anh về với mẹ ruột. Tôi nhớ, có gặp được bà Sáu một vài lần khi bà về thăm mẹ nhưng sao lợt lạt lắm.

Ở xứ người, tứ cố vô thân bà Cố tôi lại bồng chống đàn con dại trở về quê cũ. Bà Ngoại thứ hai là con lớn trong gia đình nên phải làm mọi việc: ẳm em, làm cỏ, giả gạo…nói chung là làm mướn để phụ mẹ nuôi em. Chẳng những không được đi học mà bà Ngoại tôi còn phải đi ở nhà người cô họ giàu có để lấy tiền nuôi ông Tư và ông Năm tôi ăn học. Sau nầy ông Năm đỗ đạt được bổ đi dạy học . Thưở ấy dân trí còn rất thấp, trong làng ai cần làm giấy tờ hay đơn từ ông luôn sẵn sàng giúp đỡ nên mọi người rất nễ trọng và kính yêu coi ông như một thân hào nhân sĩ trong làng. Còn ông Tư, không hiểu vì buồn phiền hay có duyên với đạo mà ông là tu sĩ của đạo Cao Đài làm đến Sĩ Tải.

Năm tháng dần trôi, Ngoại bây giờ là một cô thiếu nữ hiếu thảo, chăm làm, giỏi giắn việc nhà nên được cô thương yêu . Trong nhà cô của Ngoại lúc ấy, có một thanh niên Hoa kiều đang làm công tánh tình hiền lành, chịu thương chịu khó mà bà rất tin cậy nên bà đứng ra tác hợp cho hai người.

Anh 2 Kiến và Dượng 5 bá

Vân Khanh (còn tiếp)