Chuyện ngắn của D.Thúy Hằng
BA CHỊ EM
Gia đình tôi có 8 chị em. Thưở nhỏ, tuy là con gái nhưng tôi lại thường chơi chung 2 đứa em trai. Ngày đó, trẻ con đâu có những trò chơi hiện đại như bây giờ, nên chúng tôi chỉ biết lội sông, tắm sông hoặc bắt cá lúc nước lên.
Năm đó, tôi 12 tuổi, 2 đứa em cách nhau 2 tuổi. Được tin Ngoại từ quê lên chơi, đang ở nhà người Dì, 3 chị em tôi rủ nhau xuống thăm Ngoại. Nhà Dì tôi lúc đó ở ngang rạp hát, gần UBND huyện bây giờ. Để tránh phải đi bộ 1 quãng đường dài, 3 chị em quyết định lội ngang sông ( kênh Vĩnh An lúc bấy giờ rất cạn, chỉ như 1 con rạch nhỏ, nước không sâu quá đầu )
Thế là chúng tôi xắn quần áo, đứa em lớn lội trước, tôi ở giữa, còn đứa em nhỏ phía sau. Vừa lội, chúng tôi vừa khúc khích cười đùa vì cho rằng mình quá khôn ngoan. Điều đáng nói la tôi không hề biết bơi. Đến giữa dòng, nước sâu hơn dự đoán, em tôi lên tiếng cảnh báo. Nhưng không kịp nữa rồi, tôi đã hụt chân, chới với nước xộc vào mũi, đang ngạt, sặc sụa! Tôi hớp lấy để từng chút không khí quý giá và nghĩ mình chết đến nơi. Bỗng nhiên, tôi thấy mình khỏe lại. Sống rồi! Tôi reo lên nhưng cũng vừa kịp nhận ra đứa em lớn của tôi đã hụp xuống để cõng chị trên lưng, còn đứa em nhỏ cũng đang loay hoay tìm mọi cách giúp chị. Lúc này tôi vô cùng lo sợ cho em và khóc oà lên. May mà cũng qua được đến nơi. Khỏi phải nói, 2 đứa em tôi bị uống nước đã đời!
Ba chị em sau một phen chết khiếp, yên lặng nhìn nhau. Nước sông chan hòa nước mắt yêu thương !
Sau này nghe kể, cả nhà ai cũng giật mình! Ba chị em là ................
Thúy Hằng