Một kỷ niệm vui
Đọc bài một thời áo trắng của chị hai làm mình nhớ một kỷ niệm vui lúc học trung học bán công Tân Châu.
Lúc đó mỗi đầu tuần phải chào cờ và hát quốc ca. Một lớp đứng xếp hàng 3 hay 4 đối diện trụ cờ và có một em đứng điều khiển bằng cách hát câu đầu lấy giọng trước để cả lớp cùng hát đồng loạt.
Một lần học sinh Quốc Tuấn lên hát câu đầu lấy giọng trước :
Này Công Dân ơi! Quốc gia đến ngày giải … tán . .. (một, hai)
Cả lớp đồng loạt hát theo:
Này Công Dân ơi! Quốc gia đến ngày giải …
Đồng lòng cùng đi hy sinh tiếc gì thân sống.
Vì tương lai Quốc Dân, cùng xông pha khói tên,
Làm sao cho núi sông từ nay luôn vững bền.
Dù cho thây phơi trên gươm giáo,
Thù nước, lấy máu đào đem báo.
Nòi giống lúc biến phải cần giải nguy,
Người Công Dân luôn vững bền tâm trí.
Hùng tráng quyết chiến đấu làm cho khắp nơi
Vang tiếng người nước Nam cho đến muôn đời!
Công Dân ơi! Mau hiến thân dưới cờ!
Công Dân ơi! Mau làm cho cõi bờ
Thoát cơn tàn phá, vẻ vang nòi giống
Xứng danh nghìn năm dòng giống Lạc Hồng!
Sau khi chào cờ xong học sinh Tuấn bị giám thị mời lên giáo huấn và phạt vì hát bậy.
HS Tuấn giờ đã có cháu Nội |
Năm 1948 được chính phủ Nam phần VN chọn làm quốc ca, sau đó cũng được chọn làm quốc ca VNCH từ năm 1956.