Cuốn sổ nợ
Truyện 100 chữ - Vân Khanh
Khi ở quê lên, ngoại thường cho anh em chúng tôi tiền để ăn quà bánh. Tôi biết dành dụm nên còn tiền dư, hai em tôi thì không thế, chúng thường mượn tiền tôi. Tôi cho và ghi vào sổ nợ. Ghi thế chứ có bao giờ chúng trả tôi đâu!
Một buổi trưa, thằng em nhỏ chạy vào, hỏi mượn tiền. Nài nỉ thế nào tôi vẫn không cho. Nó rưng rưng rồi vụt chạy ra cổng. Nhìn theo, tôi thấy một bà lão ăn xin vừa kịp bỏ đi.
Cuốn sổ nợ được cất biệt đi từ đó.
Tân Châu 27-7-2010