BẾN SÔNG - Vân Khanh
Chị đưa em đi tắm sông. Em chỉ tay và hỏi:
- Phải mẹ đang ở bên kia bờ sông, chỗ có ngọn cây cao nhất đó không chị?
Chị đặt ngón trỏ lên miệng, lặng thinh, gật khẽ.
- Em nhớ mẹ quá chị ơi!
Chị kề miệng vào tai em:
- Nói nhỏ chớ. Bà nội nghe, bị đòn chết!
Đêm đó, nó nằm quay mặt vào vách, nhớ về bến sông có ngọn cây cao nhất, nước mắt cứ ứa ra: con nhớ mẹ quá, mẹ ơi!
Nó thiếp dần vào giấc ngủ có hơi của người mẹ còn sót đọng lại đâu đó, sau khi mẹ đi thêm bước nữa về bên kia sông, bỏ lại hai chị em nó cùng với bà nội già nua.
Ngoài kia, trời mưa. Bong bóng phập phồng !
Tân Châu 28-7-2010