QuocHung's Blog

7 thg 10, 2010

Một miền nhớ - Vân Khanh

          Đến dự lễ khai giảng năm học mới, nhìn quang cảnh nầy trường, nầy lớp, tôi bỗng nhớ đến cũng nơi đây, ngày đó : Những ánh mắt còn nhiều bỡ ngỡ, chăm chú nhìn lên bảng, miệng đồng thanh đọc theo tôi những con chữ  đầu tiên. Bỗng một xúc cảm dâng lên đến nghẹn lòng. Ôi ! Thương quá, những ánh mắt thơ ngây, trong sáng  ngày xưa ấy!
         Có lần tình cờ, một trong muôn ngàn ánh mắt của ngày xưa ấy, đến ôm lấy tôi và nhắc: Em là. . . . học trò cô hồi lớp Năm (lớp Một), hồi đó cô chỉ dạy em vài tháng rồi chuyển lên lớp trên, vậy mà em thương cô lắm, em nhớ cô tới bây giờ! Khoảng thời gian xa cách đó cũng đã 30 năm hơn. Rồi cũng những ánh mắt thơ ngây ngày xưa ấy, với những câu đại loại như: Cô ơi, em đã có cháu ngoại. Cô ơi, con em đã đậu đại học. Cô ơi, em đang sống ở Saigòn. Cô ơi, em đã được về dạy ở trường B Tân Châu của mình! Vâng, tôi thật sự hạnh phúc, vui mừng trước sự thành đạt của các em. Và cũng se lòng khi gặp, cũng những ánh mắt thơ ngây ngày xưa ấy còn nhiều lo toan,vất vả, buôn gánh bán bưng ngoài chợ, vậy mà cố để thêm cho bằng được vào giỏ tôi những trái cà hay một mớ rau đồng. Những thứ đơn sơ bé nhỏ thế, sao mà ân tình đến vậy !

           Đã tám năm qua, tôi quên rồi những trang giáo án, những tiết dự giờ, những buổi thanh tra căng thẳng nhưng còn đọng lại trong tôi những câu chuyện như . . .  Năm đó, tôi dạy lớp Bốn, cả lớp đang yên lặng làm bài, bỗng có tiếng lao nhao ở bàn thứ ba, phía sát bên tường. Ngẩng đầu lên, tôi thấy em gái vừa khóc vừa quầy quả cầm mảnh giấy đi lên bàn, tôi hỏi: 

- Chuyện gì vậy em ?
            Em khóc lớn hơn và chìa ra mảnh giấy tập đã nhàu nát và mếu máo nói:
- Thưa cô, bạn T. viết em vầy nè !
           Đọc mảnh giấy, tôi vừa giận T. không lo làm bài, lại vừa tức cười. Cố làm vẻ nghiêm trang tôi gọi:

- T. lên cô bảo.

         T. lấm lét nhìn lên rồi đứng dậy, đi từng bước ngập ngừng về phía tôi. Tôi hỏi:
- Có phải em viết cái nầy hông ?

         T.cúi đầu sợ sệt, hai tay vân vê vạt áo, nói lí nhí trong miệng:
- Dạ . . . p..h.. ải.

         Tôi ra lệnh:
- Em đọc cô nghe xem.

          Bao ánh mắt tò mò nhìn lên. T.đứng gải đầu, gải tai, thân mình vặn vẹo, tần ngần một lúc rồi mếu máo đọc:
- Qu. .  anh yêu em lắm đó !

             Cả lớp cười nghiêng ngã, tôi phải cố lắm mới dấu được nụ cười, nhìn cả hai em đang thút thít. Trong tình cảnh nầy, nếu học được phép thần thông, chắc T đã tàn hình biến mất ngay rồi. Tôi cho cả hai về chỗ sau khi khẻ tay T. về tội viết bậy và phải xin lỗi bạn. Cho đến bây giờ, thỉnh thoảng nhớ lại, tôi vẫn còn ái nái: Mình làm thế đúng hay sai ? Có nên cho T. đọc lại câu đó ? Có nên khẻ tay em ? Suy cho cùng đó là một câu viết đúng văn phạm của một học sinh lớp Bốn và nói lên tâm tư tình cảm của em. Nếu để mươi mười năm sau em viết thì chẳng những không bị khẻ tay mà biết đâu có những tình tiết mới nẩy sinh theo hướng có lợi cho đương sự nữa chứ !

             Này các em, nếu có một ngày, tình cờ em thấy lại mình trong bài viết của cô hoặc chưa thấy, các em vẫn hãy vui lên. Tuy đã xa trường, xa lớp, xa các em đã rất lâu rồi nhưng trong kí ức của cô, một miền nhớ vẫn còn đó, âm ỉ cháy trong lòng !

Tân Châu  5-10-2010
VÂN  KHANH