QuocHung's Blog

21 thg 3, 2010

BÀ NGOẠI VÀ TUỔI THƠ TÔI

(Kỉ niệm lần giổ thứ 22 của Bà Ngoại 19-3 âl)
Ông Ngoại mất khi Bà ngoại mới ngoài năm mươi tuổi. Má và Mẹ (Dì Hai) tôi đều ở xa, chỉ một mình Bà trong ngôi nhà trống vắng cùng với nỗi cô đơn, hiu quạnh. Vậy nên, thỉnh thoảng Ngoại thường lên thăm chị em tôi và dắt tôi về quê để ”hủ hỉ” với Bà.


Thuở ấy, ở quê Ngoại còn rất “quê”. Đường làng nhỏ hẹp, nhà nhà đều đốt đèn dầu, muốn đi chợ phải vượt qua mấy mươi cây số bằng xe đạp hoặc xe lôi. Nên lần nào về Ngoại, ngoài quần áo, Má còn chuẩn bị bánh, kẹo để mang theo. Có lần ở với Ngoại lâu quá, ăn hết cả bánh kẹo. Buổi trưa, Ngoại cho ăn cơm nguội với đường thẻ hoặc muối hột. Ngoại thường kể lại: Những lần ăn như thế, tôi đều kêu lên: ”Ngoại ơi! ăn cơm nguội khô queo, khô quẻo, khô quèo con nuốt mà nó hổng chịu chạy”.

Mỗi sáng Ngoại thường dắt tôi đi bộ khoảng bốn, năm trăm mét để xuống nhà Ông Năm (em của Bà Ngoại). Ở đó, có Bà Cố tôi. Trong lúc Ngoại chăm sóc Bà Cố, tôi chơi với các Dì và Cậu, con của Ông Năm, có Cậu Tư trạc bằng tuổi tôi nên tôi rất thích, tôi thường theo các Cậu coi thả diều, trèo cây bắt tổ chim và tắm sông vào những buổi trưa hè oi bức.Các Cậu bắt chuồn chuồn cho cắn rún để tôi mau biết lội. Chuồn chuồn cắn đau điếng mà tôi có lội được đâu, mãi đến bây giờ tôi cũng chưa biết lội.

Có lần, ngủ trưa dậy, nhìn quanh quất, chẳng thấy Ngoại đâu. Sợ quá, tôi khóc thét lên, vẫn không thấy Ngoại. Tôi gào to: ”Ngoại ơi! Ngoại bỏ con” gào đến khản cả cổ họng, mồ hôi dầm dề như tắm. Trong nỗi sợ hải tột cùng đến hoảng loạn đó, Ngoại từ ngoài cửa tất tả chạy vào, ôm chầm lấy tôi, vỗ về âu yếm. Nằm trong lòng Ngoại, tôi cảm thấy thật bình yên nhưng cứ tức tưởi từng hồi, từng hồi.Tay vừa vuốt tóc tôi, dỗ dành Ngoại vừa nói: ”Ngoại đâu có bỏ con, Ngoại lên xóm trên có chút việc, nghe người ta cho hay con khóc, Ngoại chạy vội về, vấp chúi nhủi muốn té mấy lần. ”Nghe thế, tôi thương Ngoại lắm, tôi ôm chặt Ngoại hơn và chồm lên hôn vào má nhăn nheo của Ngoại và nói: ”Ngoại đừng bỏ con nghe Ngoại,con sợ lắm”. Ngoại gật đầu và trìu mến mắng yêu: Mẹ mày.

Rồi tôi phải về để đi học. Đêm đầu tiên về nhà, tôi nhớ Ngoại vô cùng.Vừa nhắm mắt là tôi thấy Ngoại mặc quần đen và áo túi trắng. Áo của Ngoại túi lớn lắm, tôi hỏi sao may túi lớn vậy? Ngoại nói là để đựng tiền cho” bầy trẻ” tụi con. Ngoại đứng cạnh lu nước cao gần ngang ngực tôi, Ngoại thường múc nước ở đây để pha cho tôi tắm. Bên cạnh lu nước là một cái giàn hành, hẹ và mấy cây cải ta. Hình ảnh Ngoại cứ chập chờn trong đầu tôi suốt mấy đêm liền. Tôi nghĩ nếu không phải đi học, tôi sẽ ở với Ngoại luôn chứ Ngoại ở một mình buồn lắm!

Ngày tháng dần trôi, tôi lớn thêm vài tuổi nữa. Đường về nhà Ngoại bây giờ đã có xe hơi. Tôi và đứa em gái thứ ba thường về Ngoại bằng xe nầy. Hai chị em ngồi trên xe mà lòng hồi hộp mãi. Còn cách nhà Ngoại chừng cây số là trống ngực đánh liên hồi cứ nhấp nha nhấp nhổm nhìn hai bên đường, sợ xe chạy huốt nhà Ngoại (Lở bị vậy thì đi bộ trở lại có sao đâu) Thế mà lần nào cũng vậy, còn cách nhà Ngoại chừng vài chục mét là em tôi đã giật chuông cho xe ngừng lại. Có lần xe ngừng cách nhà Ngoại tới gần trăm thước, hai chị em mắc cở, giả bộ chỉnh sửa đồ đạt, chờ cho xe chạy khuất mới đi bộ về nhà Ngoại. Cho đến nay, khi nào đi xe buýt về nhà Ngoại hai chị em cũng nhắc chuyện ấy mà cười khúc khích.

Bây giờ, mỗi lần về nhà Ngoại là những chuyện xưa ùa về làm sống lại trong tôi những kỉ niệm buồn, vui bên bà Ngoại trong những ngày thơ bé đã trôi qua.

Tân Châu 20-3-2010