QuocHung's Blog

2 thg 4, 2010

BÀ NGOẠI , MỘT TẤM LÒNG BAO LA

Kỉ niệm lần giổ thứ 22 của Bà Ngoại.

Ngoại và anh chị Hai


Thời gian trôi qua, chị em tôi lớn dần theo ngày tháng bằng hạt cơm của Ngoại. Chúng tôi càng đông thì Ngoại càng vui vì được nhiều con cháu hơn là gánh nặng phải cưu mang. Ngoại lên thăm chúng tôi thường xuyên hơn.

Ngoại nói, lúc nào Ngoại có một gói quần áo luôn để sẵn trong tủ, khi nghe các cháu có chuyện thì đi ngay, khỏi mất thời gian soạn đồ. Không như Má tôi, có chút việc gì Mẹ cũng nhắn Ngoại lên. Lúc ấy, chúng tôi còn quá nhỏ, chưa biết gì, thấy Ngoại lên thường càng thích, vì được Ngoại cho thêm tiền ăn quà bánh.Tôi còn nhớ, Ngoại xếp tiền làm tư theo thứ tự lớn nhỏ rồi gói bằng miếng giấy dầu cho đừng bị ướt, bên ngoài còn quấn sợi dây thung bỏ vào áo túi rôì cài kim tây lại, lần nào gặp chúng tôi , Ngoại đều cho tiền, khi thì năm cắc lúc thì một đồng.
Có lần đứa em (con của Mẹ), thấy Ngoại đang nằm nghĩ trưa, nó len lén lấy mền đắp ngang bụng Ngoại, chui vào giả bộ ngủ, rồi mò mẫm gói tiền của Ngoại, chôm được 1 đồng nó tuồn ngay. Ngoại hay, nhưng vờ như không biết cho đến lúc nó tự khai ra . Ngoại cười. Nụ cười thích thú, bao dung, độ lượng. Ngoài ra, hàng tháng Ngoại còn đều đặn gửi tiền lên Saigon để nuôi hai cháu gọi bằng cô (con của Ông Năm) ăn học cho đến khi đỗ đạt thành tài. Bây giờ nghĩ lại thương Ngoại biết bao! Một đời Ngoại nhọc nhằn vì cháu vì con.
Hồi chưa có than đước, người ta phải dùng củi nấu nướng. Để tiết kiệm, Ngoại mướn người ta đốn những cây me nước sau vườn nhà, cưa đoạn thành củi, chất xuống ghe chèo tay chở lên tận nhà cho con. Những việc nặng nhọc như hạ cây, cưa, đốn, chẻ củi, Ngoại đều mướn người làm. Còn sắp củi lên cự Ngoại tự làm lấy vì Ngoại cho là việc nhẹ. Nghe nói lại, có khi Ngoại làm ráng đến khuya, quên cả cơm nước. Nghe thế, Má nóng ruột. Khóc! năn nỉ Ngoại bớt việc để giữ gìn sức khoẻ nhưng Ngoại vẫn thế. Có lẻ tính tiết kiệm, cần cù đã ăn sâu vào Ngoại từ thuở thiếu thời chăng ?
Hơn mười đứa cháu của Ngoại lớn dần, thì sức khoẻ của Ngoại cũng giảm đi. Căn nhà cũ, cũng theo thời gian mà xuống cấp. Đã đến lúc phải chỉnh trang lại và cũng để cho gọn gàng, ấm cúng hơn.. Từ việc dở đi ngôi nhà lầu cũ kĩ, cây ván hư hao, đến việc xây lại căn nhà tường khang trang ấm cúng. Vẫn chỉ một mình Ngoại, chỉ một mình Ngoại với bao công việc bộn bề. Có lẻ nhờ đã quen cai quản cơ nghiệp từ trước, cùng với bản tính cần cù chịu thương, chịu khó nên việc gì Ngoại cũng làm được, cũng vượt qua. Khoảng năm l963, ngôi nhà hoàn thành,cũng trên phần đất cũ nhưng lùi sâu vào phía sau hơn.
Lúc nhỏ, nhìn một cách bình thường mọi việc xãy ra, coi như nó tự nhiên như thế. Bây giờ, có thời gian chiêm nghiệm lại mới thấy tấm lòng của Ngoại thật bao la như biển trời lay láng, có nói thế nào cũng không diễn đạt được hết những ân sâu. Xin Ngoại nhận cho, lòng tôn kính thiêng liêng dù có một chút muộn màng của tất cả chúng con.


Vân Khanh - Tân Châu 30-3-2010