QuocHung's Blog

13 thg 1, 2011

KHOẢNG LẶNG CHIỀU CUỐI NĂM

Ngoài kia, hai đứa trẻ con hì hục…bới rác. Chúng cố tìm kiếm bằng đôi tay khẳng khiu, thô kệch. Trên khuôn mặt đen nhẻm, nét thơ ngây bị tước đi bởi những tháng ngày lang thang, giành giật miếng ăn, sự sống.

Chiều 30 tết, ngày cuối cùng của năm chầm chậm lăn bánh đi vào dĩ vãng.

Cơn gió đông từ phía bắc tràn về . Cái lạnh đến se lòng!


Chợ hoa nhộn nhịp mấy ngày giáp tết, giờ ảm đạm, đìu hiu. Lác đác vài  “ông đi trưa, bà bán ế”. Những chậu mai vàng khoe sắc xuân  rạng ngời, tươi đẹp đã có người đón. Tắc xanh tốt tươi, mẫm mụp có kẻ rước ngay. Đào chúm chím, e lệ đuợc người nhắm sẵn. Lan Hồ điệp, thuỷ tiên xanh, hải đường đỏ rủ nhau lấy chồng hết. Giàu sang sắm trước, nghèo hèn nhặt nhạnh sau. Tênh hên sọt mấy sọt tắc héo, mai còi , đào héo  như kẻ hẩm hiu cam chịu cảnh quá lứa lỡ thì. Chẳng thấy người đi buôn vồn vã, chèo kéo còn khách hàng thủng thẳng làm kiêu nữa. Thương cái chợ hoa chiều, ì xèo trong gắng gượng và vớt vát!

Phố chợ rục rịch cất dọn , chị ô sin quê xa bới nhanh mẹt quần áo hạ giá, cố tìm chiếc áo len cho cô con gái nhỏ, lòng ước gì nó đừng mang tên gọi hàng qua mode, hàng si , hàng của anh hùng Thẩm Quyến , đỡ chịu tiếng cũ người mới ta . Góc khuất gần đấy, anh thanh niên khắc khổ chìa tờ tiền nhăn nhúm, đượm mùi hồ vữa để lấy đôi giầy, thứ mà nếu không phải vì tết chắc anh chẳng bỏ tiền mua, cả năm lam lũ, chân đất chai sạn vốn quen rồi. Còn chốn đó, bên kia đường ,những quán ăn , nhà hang , quán karaoke xập xình ầm ĩ, tiếng hát át tiếng “dzô”. Tất niên phè phỡn, bù khú. Giải đen, giải khát, giải sầu …để có cớ giải ngân. Giàu nghèo khoảng cách thế sao, chạnh lòng thấy xã hội bất công!

Ngoài kia, hai đứa trẻ con hì hục…bới rác. Chúng tìm kiếm bằng đôi tay khẳng khiu, thô kệch. Trên khuôn mặt đen nhẻm, nét thơ ngây bị tước đi bởi những tháng ngày lang thang, giành giật miếng ăn, sự sống. Quần áo phong phanh hứng từng cơn gió bắc, mưa, rét…lạnh thấu xương. Sao năm nay gió bắc lạnh thế ? Chúng ước được một lần đón tết trong mâm cơm tất niên đầm ầm, được quây quần bên gia đình song biết đến bao giờ khi cha mẹ chúng còn đang vật lộn với khói thuốc cùng bệnh tật. Sinh ra mỗi người một số phận, sao éo le đến nao lòng?

Một bà lão ngoài 70 tuổi, còng còng chiếc ba lô đựng manh chiếu rách, tay khua gậy lần đường, tay chìa chiếc nón sờn ra trước, miệng thều thào không ra hơi, môi lập bập bởi rét, hướng mắt về phía người đàn ông vừa bước ra từ chiếc ô tô sang trọng. Chẳng biết tiếc tiền hay sợ chiếc nón làm xước cái vật trị giá 800 triệu đồng chưa kể 20 triệu “rửa xe” mà anh ta đuổi bà lão như đuổi tà. Thế rồi, từ xa một cháu bé ở đâu chạy đến, bỏ vào nón bà lão đồng xu vàng óng ánh, lễ phép “cháu biếu bà”. Cả góc chợ xúc động. Con người đối xử với nhau, chứng kiến  mà buồn vui lẫn lộn!

Qua cầu Chánh Hưng , nhìn những khu nhà ỗ chuột chen chút , yên ắng như muốn kết sát vào nhau , có thể năm tới chúng nó không còn được ở gần nhau nữa. Gió bắc lạnh lẻo , ào ào lướt qua những máy tole đã rỉ sét ,lâu ngày, kêu sàn sạt, những căn nhà tạm bợ khẽ rung mình tựa sát vào nhau  như những người dân đang giật gấu, vá vai, vật lộn với cuộc sống mưu sinh trong nỗi lo cơm, áo, gạo, tiền từng ngày, từng đêm, suốt 364 ngày đã qua và cả ngày cuối năm sắp qua này nữa.

Chiều muộn, bóng tối sắp phủ dần, ánh đèn leo lét trong những căn nhà tạm bợ lại sắp sửa được thắp lên. Cứ tăm tối, yếu ớt như chính cuộc đời họ sao?

Xa xa , ở đâu đó khu trung tâm hành chánh thành phố  pháo được dựng thành hàng, hướng lên trời hùng dũng. Đêm giao thừa, khi năm mới sang, tết về, mùa xuân rạo rực sức sống, nhiều người sẽ chờ xem pháo hoa được bắn lên trong giờ phút thiêng liêng đó. Thứ ánh sáng ấy biết đâu sẽ sưởi ấm những mảnh đời bất hạnh trong cái rét tê tái, thắp lên cho họ nhiều hi vọng vào một cuộc sống tốt đẹp hơn năm cũ.

Lại sắp hết 30 tết nữa rồi!

Phan Vân