DỐC NẮNG - Phan Ngọc
Đỉnh Thiên Cẩm Sơn mang hoàng hôn đỏ
Mây hững hờ bay cho vệt nắng say.
Hàng cây reo có tiếng lòng của gió
Núi chờ mây, ta biết chờ ai đây.
Ta không đến kịp hay em vội quá
Bỏ dốc chiều, bỏ cả nắng vào quên.
Bởi góc hẹn đã quen trời phương lạ
Mượn bóng ven đường gắn nỗi nhớ lên.
Chụm tay vào nhau để tìm về chỗ
Dốc mù sương đường nhỏ bó thêm mây
Nắng cuối ngày, nắng lạnh hanh cây cỏ
Mà lòng người vẫn ấm những hương bay.
Đến để gặp hay đi rồi để mất
Bước chân nào cho đất nhớ nhiều hơn
Trời sụp nắng cuốn theo con dốc nắng
Mang ta vào khoảng lặng trắng cô đơn
PHAN NGỌC