QuocHung's Blog

25 thg 1, 2011

CẢM GIÁC TẾT XA XỨ

Ai đã từng đi xa sẽ có cãm giác nhớ nhà , nhớ những người thân , nhớ về cái nơi mà tuổi thơ của mình  đã gắn bó , lớn lên , biết bao kỷ niệm buồn vui của từng con người . Mỗi năm cứ đến độ này tiết trời bắt đầu chuyển mình khi ra đường ta bổng thấy khác lạ, có cơn gió mang theo cái se lạnh thổi qua làm mát tận chân tóc, có khi cũng chỉ là một nụ hoa mới nở hay một chồi lộc tươi non mơm mởn mà ta vô tình bắt gặp, đường phố hôm nay dường như tươi tắn hơn với những gam màu rực rỡ. Tất cả đều báo hiệu một mùa xuân nữa lại về.
Sắp đến Tết rồi, không khí ngày Tết thật là nhộn nhịp, tivi liên tục quảng cáo ngày tết, ngoài đường thì các biển quảng cáo, logo được dán khắp mọi nơi, bến xe thì ngày càng đông những người lên xe chuẩn bị về quê. Không khí nhộn nhịp như thế nhưng tại sao tôi lại bồi hồi khó tả, muốn khóc nhưng không khóc được.
Một năm nữa sắp qua, tháng cuối năm lạnh tê tái ném vào lòng những vu vơ buồn vui không giới hạn. Tôi vẫn không quên nhắc mình đếm tuổi, đã đủ nhiều để cần nhìn lại mình thẳng thắn, biết rõ cái mình có mình còn mình mất. Muốn biết rõ lắm để còn giữ, để tìm lại, để nâng niu... nhưng thường vẫn cứ mất rồi mới biết rằng mình đã lỡ.
-          A lô ,.. khi nào được nghĩ tết ?
-          Mày nghĩ mấy ngày , sang 30 đi sớm hả ?
-          Chuẩn bị hết chưa?
-          Hẹn gặp lại ở dưới nha…
Từ nhỏ cho đến giờ đây là lần xa nhà có thể là lâu nhất, đã gần 22 năm trôi qua, 22 năm ăn tết với gia đình. Chiều 30 tết bằng mọi giá phải có mặt ở nhà , phu với Ba chuẩn bị mâm quả trên bàn thờ Ông Bà , Tổ Tiên . Tiếp Mẹ nấu nướng cho buổi tiệc đón Ông Táo.  Ngày mồng một tết là ở đâu cũng phải có mặt ở nhà cùng gia đình đón tết nhưng năm nay thì khác, gia đình tôi chỉ còn lại 3 người ăn tết ở ngôi nhà thân thương ngày nào, đó là ba mẹ và anh trai .

-         Con phải không ? Công việc sao rồi ?
-         Còn đi công tác không ?
-         Tết nay vợ chồng con có về không để mẹ chuẩn bị đi chợ mua thêm đồ ăn ?
-         Thô , vậy cho vợ con nghĩ ngơi, dưỡng sức, không nên làn việc nặng đi lại nhiều ,  Qua tết ba mẹ lên thăm hai con,

Lời mẹ nói lòng tôi như thắt lại, với ba mẹ thì con lúc nào cũng là một đứa trẻ. Cuộc sống đắc đỏ đô thị làm con người cứ mãi cúi xuống không ngẩn đầu lên được. 362  ngày làm việc cực lực, dành dụm cu ky  tất cả chỉ để nghĩ ngơi trong 3 ngày, nhưng lại không trọn vẹn. Tôi luôn nghĩ ngày hôm qua dù vui buồn gì thì cũng là những điều đã cũ. Có những cái rõ ràng đã lưu lại với ngày hôm qua thành kỷ niệm, nhưng cũng còn nhiều lắm điều mông lung mòn mỏi cứ mải miết vắt qua ngày. Tôi không biết khi dừng lại sẽ là vui hay buồn, nhưng chắc chắn sẽ lại thành cái cũ thôi. Bởi biết rằng có cái kết thúc nghĩa là sẽ có cái bắt đầu, vậy nên chưa bao giờ bảo mình ngừng hy vọng và cố gắng. Chợt thèm một chút không khí tết của gia đình ngày xưa, thèm hương vị nồi thịt kho tàu của mẹ, món kim chi cải chua của ba,  chai rượu, gói trà của anh hai mang về chiều 30 tết. Thèm nồi cháo khuya sang giao thừa truyền thống của gia đìn . “ Mẹ ơi, tết này con không về “.

Phan Vân