Viếng mộ ngày Xuân
Posted by angiangphoto trên 01/02/2012
Tết Nhâm Thìn 2012 này, gia đình Bảy Hoa đã viếng thăm phủ thờ và mộ ông bà vào mùng 2 Tết. Sau đây là một số hình ảnh
Mùng 9 Tết – tức 3 tháng sau ngày anh mất, hai mẹ con đã lên viếng mộ anh Nguyên. Thời gian mới đó mà nhanh quá!
Chúc Đại gia đình năm mới vui vẻ và nhiều may mắn!
Thúy Hoa
Posted in Uncategorized | Leave a Comment »
Một số hình ảnh hôm viếng thăm mộ Cậu – Thất 2
Posted by angiangphoto trên 08/12/2011
Nửa tháng trước, con về giỗ Ngoại rồi thăm mộ Cậu – đã xây dựng hoàn chỉnh, chụp vài bức ảnh cùng gia đình.
Chú thợ xây dựng bảo: “Chắc chú phù hộ nên làm cái gì cũng nhanh. Chỉ hai ngày là xong. Để vào đâu là vừa, là khớp đấy”.
Mọi người nói, vì Cậu thích màu gạch đen này, phải không Cậu?
Mợ nói, từ trước đến giờ, Cậu toàn đứng ngoài cầm máy bấm chụp cho mọi người, hôm nay cả nhà chụp một tấm cùng Cậu. Nghe mà buồn, mà nhớ lắm Cậu ơi!
Hôm nay đã là thất thứ 5 rồi…
Posted in Uncategorized | 2 Comments »
Tiếp tục đưa hình ảnh Lễ Tang Cậu Năm
Posted by angiangphoto trên 12/11/2011
Dù rất đau buồn trước sự ra đi của Cậu Năm, nhưng Phương Uyên đã cố gắng ghi lại một số hình ảnh trong Lễ Tang của Cậu.
Thành tâm nguyện cầu cho hương hồn Cậu Năm Dương Quốc Hùng mãi mãi an vui nơi cõi Vĩnh hằng!
(Posted by Uyên Phạm)
Posted in Uncategorized | Leave a Comment »
GỬI THEO ANH!
Posted by angiangphoto trên 12/11/2011
Thế là cuộc chiến đấu của Anh đã phải dừng lại!
Cuộc chiến nào rồi cũng đến hồi kết thúc: thắng, thua. Nhưng tiếc thay! Anh đã không còn cơ hội để thể hiện tinh thần kiên cường, chiến đấu đến phút cuối, sự chịu đựng đau đớn và niềm hy vọng mãnh liệt trong Anh. Niềm hy vọng ấy vẫn luôn bùng cháy đến phút cuối trước lúc hơi thở và nhịp đập cuối cùng của trái tim Anh ngừng lại!
Đau đớn thay! Anh không thể thắng trong cuộc chiến cuối cùng này – cuộc chiến để giành lại sự sống. Định mệnh đã mang Anh đi bất chấp niềm khát khao được sống không lúc nào tắt trong Anh, cho dù thân thể Anh đã trải qua biết bao đau đớn, ý chí của Anh đã qua biết bao thử thách. Từng dòng chữ của từng ngày tháng qua Anh ghi lại vẫn còn đây. Giờ thì Anh đã đi xa!
Anh ơi, khoa học dù đang phát triển vượt bậc. Con người đã đến được mặt trăng, đã đến gần được sao Hỏa, sao Kim… Người ta chỉ trong khoảnh khắc đã nghe được nhau, được nhìn thấy nhau khi ở cách xa nhau hàng nửa vòng trái đất… Thế nhưng nhân loại vẫn còn phải chịu nhiều bất hạnh như Anh và những người cùng cảnh ngộ với Anh! Y học đã rất phát triển. Người ta đã cấy ghép được nhiều cơ quan của con người, đã dùng vật liệu để thay thế nhiều bộ phận trong cơ thể, đã tìm ra được nhiều phương thuốc trị được nhiều bệnh nan y. Nhưng bất hạnh thay, y học vẫn chưa tìm ra nguyên nhân chính xác của căn bệnh ung thư. Tất cả những gì nêu ra chỉ là những yếu tố thuận lợi, những nguy cơ có thể làm cho bệnh phát sinh thôi. Chính vì vậy mà chưa có biện pháp điệu trị nào, một loại thuốc nào có thể đảm bảo trị dứt được ung thư (như trong các bệnh khác). Khi đã phát hiện ung thư (trừ khi được phát hiện thật sớm và được điều trị đúng ngay từ đầu) thì khả năng được sống thêm chỉ 6 tháng, một năm là rất thường, nếu được hai năm là mừng lắm. Còn nếu được năm năm hay hơn nữa là rất hiếm hoi vì thế mà trước đây và bây giờ vẫn thế, khi nghe bác sĩ chẩn đoán xác định bị ung thư thì như một “bản án tử” đã treo lơ lửng trước mắt. Ai cũng cảm thấy đau buồn và sợ hãi.
Nhưng Anh đã không như thế, Anh đã mạnh mẽ đương đầu với nó! Mới hôm trước đây, khi chụp CT nghi ngờ có di căn ở não, Anh vẫn cười và nói “phải tiếp tục chiến đấu thôi…” dù lúc đó sức lực của Anh đã hao mòn đi rất nhiều. Trong suốt quá trình điều trị, Anh thầm mong cho mau đến đợt điều trị mới, dù mỗi lần xạ trị hay hóa trị, thân thể Anh đã đau đớn biết bao! Tiếc thay, ý chí kiên cường đó của Anh giờ đây định mệnh đã làm cho vụt tắt.
Anh rất tin ở khoa học, y học, rất tin ở năng lực của các bác sĩ. Anh không tin những lời đồn đãi: vị thuốc này, cây cỏ kia có thể trị được ung thư. Anh cũng bỏ ngoài tai lời đồn: thầy lang này có thuốc gia truyền, thầy lang kia có phương thuốc thần bí… Nó không có một chút cơ sở khoa học nào. Tiếc thay, niềm tin vào khoa học của Anh chưa được đáp lại. Giờ đây Anh đã ra đi, nhưng có lẽ Anh đi rất thanh thản sau khi đã được mãn nguyện, đã được điều trị và chăm sóc bằng tất cả phương tiện tốt nhất. Và vì thà ta đi đúng đường mà chưa đến đích vẫn thỏa lòng hơn là khi ta bị lạc lối để rồi phải hối tiếc phải không Anh?!
Được biết đám tang của Anh đã diễn ra rất trang trọng với biết bao tiếc thương của nhiều người. Anh là người chồng, người cha tốt. Người con được trân trọng, mến thương của tất cả mọi người trong gia tộc. Anh cũng là người bạn tốt, người đồng nghiệp được kính mến, thương yêu. Anh bệnh nhưng có ai biết gọi điện thăm Anh, Anh đều nói Anh khỏe để không ai phải mất công, bỏ việc hay hao tốn chi phí đến thăm Anh. Rất nhiều người thân chỉ gặp lại Anh, khi Anh đã vĩnh viễn đi xa. Vì thế ai cũng muốn đến với Anh, muốn ở lại với Anh đến phút cuối cùng trước khi Anh đi vào lòng đất xa xăm, tăm tối! Vĩnh biệt Anh với bao tiếng khóc, tiếng nấc từ tận đáy lòng!
Ôi, nhân gian! Kiếp người ngắn ngủi! Dẫu bảy, tám mươi năm cũng chỉ là khoảnh khắc so với sự trường tồn của trời đất, trăng sao, sông núi… Ôi, chết là hết! Không còn được nhìn, được nghe tiếng thở của đất trời, của trăng sao, của hoa cỏ… Không còn có ai thân thương ở bên mình, không còn có ai để được nói, được nghe, được vỗ về, để yêu thương và được thương yêu…
Đời người ngắn ngủi! Ôi, ngoài cõi nhân gian này con người còn được tồn tại ở nơi nào nữa đâu? Tồn tại dưới hình hài ra sao? Còn nghĩ suy và còn làm được gì nữa? Mảnh linh hồn ai biết chắc có hay không và có còn mãi với thời gian? Sẽ phiêu diêu ở phương nào? Cõi vô minh, tâm tối diệu vợi, bao la, không bờ bến, nào ai biết được điều gì?
Vòng luân hồi cũng thế. Biết có hay không? Nào ai dám chắc? Nhưng kiếp sau dẫu có cũng đâu còn nhiều ý nghĩa? Khi ta không còn mang hình hài này, không còn gặp lại những người thân thương, không còn được thổ lộ những gì mà mình còn ôm ấp, ngổn ngang trăm mối trong lòng trước lúc chia xa! Không còn tiếp tục được làm những gì mà ta đã dự định hay đang bỏ dở…! Ôi, một người yêu đời và tha thiết đươc sống như Anh còn biết bao điều phải nói, biết bao việc phải làm!
Ôi nhân thế! Chết là hết, hết tất cả! Hết rồi một kiếp người ngắn ngủi. Cõi nhân gian này sẽ còn và nối tiếp, nhưng chúng ta rồi mỗi người cũng lần lượt ra đi, đi mãi, xa mãi không về được nữa! Còn lại gì để đời còn biết có ta?
Những ngày đau thương trên giường bệnh, Anh đã tận dụng chút thời gian còn lại của đời mình để tìm hiểu, ghi chép từng chi tiết diễn biến của căn bệnh quái ác trong Anh. Anh đã sưu tầm, liên lạc với các bác sĩ chuyên khoa để được tư vấn. Anh đã chia sẻ với những người bất hạnh, cùng cảnh ngộ như Anh. Mong rằng trang blog này sẽ trở thành diễn đàn giao lưu, an ủi, san sẻ… giữa các người thân của người bệnh với nhau, giữa các bệnh nhân ung thư với nhau và giữa bệnh nhân với bác sĩ – những người luôn thể hiện tấm lòng của một lương y. Nếu thế thì công trình của Anh để lại tuy không lớn nhưng có ý nghĩa và lợi ích vô cùng!
Vào trang blog này vẫn luôn tưởng như còn có Anh hiện diện ở nơi này.
Vĩnh biệt Anh với lòng tràn ngập nỗi tiếc thương vô hạn!
Lê Trọng Kim
Trích từ blog http://www.ungthuphoi.wordpress.com
Posted in Uncategorized | Thẻ: Cau Nam, Le Trong Kim, ungthuphoi | Leave a Comment »
Lời Cảm tạ
Posted by angiangphoto trên 12/11/2011
Báo An Giang ngày 10/11/2011 đã đăng Cảm tạ của gia đình anh Dương Quốc Hùng.
Một lần nữa xin gửi đến tất cả quý vị lời cảm ơn chân thành và cầu chúc gia đình Sức khỏe, An khang.
Posted by ThanhHung Pham
Posted in Uncategorized | Leave a Comment »
Đưa thêm hình ảnh thân bằng quyến thuộc, cơ quan, đoàn thể, doanh nghiệp đến tiễn biệt anh Dương Quốc Hùng
Posted by angiangphoto trên 11/11/2011
Posted in Uncategorized | Leave a Comment »
Toàn cảnh buổi sáng cuối cùng lưu luyến tiễn biệt anh Dương Quốc Hùng mãi mãi đi xa
Posted by angiangphoto trên 11/11/2011
Sau khoảng hơn 8 tháng kể từ lúc phát hiện bệnh K. và kiên trì điều trị tại Bệnh viện Chợ Rẫy, đúng 14giờ, ngày 04/11/2011 (nhằm ngày mùng 09/10/ năm Tân Mão), anh Dương Quốc Hùng (tên gọi gia đình: Nguyên – Cậu Năm của Phương Uyên, Đăng Huy…) đã trút hơi thở cuối cùng, vĩnh biệt tất cả những thân yêu để về với “cõi không màu” (Chế Lan Viên), hưởng dương 58 tuổi.
Sự ra đi của Anh là một tổn thất vô cùng lớn lao đối với gia đình và dòng họ.
Thân bằng quyến thuộc, rất nhiều người đã đến tiễn đưa Anh đến nơi yên nghỉ cuối cùng (Nghĩa trang tỉnh An Giang).
Cầu mong hương hồn Anh mãi mãi yên vui nơi miền Cực lạc.
Dưới đây là một số hình ảnh tiễn biệt Anh, sáng ngày Chủ nhật 06/11/2011:
(Posted by ThanhHung Pham)
Xin chân thành cảm ơn quý thân bằng quyến thuộc, cơ quan, đoàn thể, doanh nghiệp và cá nhân đã đến tiễn đưa Anh Dương Quốc Hùng về nơi yên nghỉ cuối cùng.
Rất mong lượng thứ những sơ suất nếu có, trong suốt thời gian diễn ra Lễ Tang.
Posted in Uncategorized | Leave a Comment »
Đêm Cuối Sum Vầy
Posted by QuocHung trên 10/11/2011
Đêm nay, một trong rất ít lần, bảy chị em cùng có mặt đầy đủ bên nhau. Không phải họp mặt trong một lần vui như thường khi, thường lúc mà để tiển đứa em trai thứ năm đã sớm vội lìa đàn với nỗi đau xé lòng vừa chợt đến. Như thấu hiểu được nổi đau mất mát, chia lìa nầy, trời mưa tầm tả suốt đêm không dứt hạt. Đêm nay, mấy chị em cùng thức với em một lần cuối cùng đó Nguyên. Nguyên ơi!
Nhớ lại, ngày xưa, khi còn bé, chiều chiều chị thường bồng em đi chơi. Nơi thường đến là Chùa Ông và gần đó là thành Quốc Tế (còn gọi là thành Ban Tống) nơi làm việc của Uỷ ban kiểm soát đình chiến quốc tế. Các ông Tây ở đó thường ra nựng em và cho sôcôla ăn. Rồi có một lần, họ ẳm em vào trong thành chơi. Ở ngoài, chị chờ hoài không thấy họ ẳm em ra, sợ mất em, chị kêu gào và khóc thét lên. Nghe tiếng chị khóc, họ đưa em về với chị. Hai tay em cầm đầy bánh kẹo, nhưng chị thầm dặn lòng, từ đây về sau không bao giờ bồng em đến đó chơi nữa, lỡ họ bắt mất em thì sao?. Còn hiện tại, chị cũng đang khóc đây mà có ai trả em lại cho chị như ngày xưa đâu. Nguyên ơi !
Lớn lên một chút, bốn chị em mình theo Ba cùng với gia đình Cậu Tư Bốn đi Vũng Tàu nghỉ mát. Chị em mình đến mấy kiốt ở Bãi Trước mua dừa tươi uống. Em chê: Dừa ở đây bán mắc quá, ở Tân Châu rẻ hơn nhiều và trả giá. Bà bán dừa biểu Tân Châu rẻ về đó mà mua, em có nhớ không? Nay thì giá cuộc đời đắc quá mà em có trả giá được nữa đâu em. Rồi khi tắm biển, mình bị hụt chân, nhờ Cậu Tư cứu kịp, nếu không thì đã bị chết mất rồi. Bây giờ, không phải hụt chân mà là hụt cả đời người, không ai cứu được em nữa rồi.Nguyên ơi!
Nhớ lần giổ Má năm ngoái, khi có dấu hiệu bệnh, chị biểu em đi khám bệnh, em nói:khám rồi, bác sĩ ở Chợ Rẩy cho là không có gì nguy hiểm. Rồi đến giổ Ba, em cũng chưa đi khám lại vì nghĩ không sao. Mãi đến qua Tết, khi bác sĩ tìm ra chính xác được, thì bệnh đã nhiều. Em đã bỏ qua 4 tháng vàng ngọc. Chị cứ thầm hỏi, phải chi bác sĩ tìm ra được bệnh và điều trị sớm hơn ngay từ lúc đầu, em có được khỏi bệnh không ? Nếu, nếu, nếu …phải chi, phải chi, phải chi…đấy là những từ thường nói khi chuyện đã rồi, khi số phận nghiệt ngã đã an bài. Một an bài nghiệt ngã cho em tôi! Nguyên ơi!
Ngày mai, 8 giờ sáng mai, bảy chị em bây giờ chỉ sáu đứa còn lại trên đời. Còn đau đớn, xót xa nào hơn cảnh tử biệt sinh ly nầy nữa. Tất cả sáu chị em ở đây, còn em, em đi xa mãi mãi, làm sao gặp lại nhau, có chăng chỉ là trong giấc mơ thôi, đau lòng, đau lòng lắm Nguyên ơi!!!
Posted in Uncategorized | 1 Comment »
VĨNH BIỆT DƯƠNG QUỐC HÙNG
Posted by QuocHung trên 08/11/2011
Một phút xa chơi ngàn đời cách biệt
Chỉ còn đây bao nuối tiếc thương buồn
Vẫn biết :Sống như mây , Đời như mộng , Sinh tử là luật vô thường ; Nhưng sự ra đi của em tôi – DƯƠNG QUỐC HÙNG tự Nguyên – là một mất mát quá lớn , không gì bù đắp được với tôi , gia đình với người thân thuộc và với tất cả bạn bè .
Nguyên ơi ! Một chỗ dựa vững chắc trong một gia đình đã ngã xuống , để lại phía sau đó những giọt nước mắt ngưng đọng của từ nhiều ngày qua , khi biết số phận căn bệnh đã dành cho em , bừng dâng và vỡ òa tuôn chảy .
Nguyên ơi ! Con em ở đây , vợ em ở đây , chị đang ở đây, còn em đang ở nơi đâu ? Vợ em thì thân đơn cô quạnh , con em có biết đủ đương sức với những khó khăn , biết có phủ ấm được cho nhau khi không có em ở bên cạnh .
Nguyên ơi ! Rồi những đêm lạnh , trời trở gió , một nắm đất gò , một tấm đá thô thôi , đâu ấm nổi chỗ em nằm . Chỗ em nằm , nơi cô đơn quạnh vắng , chỉ có em với nắng , với mưa cùng gió cát . Nhớ em , nghĩ tới chỗ em nằm , nghe xót xa đến dường nào !
Nguyên ơi ! Còn biết bao nhiêu thứ chuyện của nhà mình , bao điều phía trước chưa hoàn thành , em đã ra đi. Sự ra đi vội vàng của em làm thắt lòng chị, em ơi ! Thắt lòng những đứa em đang chờ gởi gấm ở anh mình bao điều bức xúc mà nay thành yên lặng , yên lặng mãi mãi !
Nguyên ơi ! Một cuộc sống mới em đang bắt đầu chỉ có em biết , chỉ có em hay . Với những bổng bay đưa em vào cõi Vĩnh Hằng . Em hãy thanh thản vui chơi đi em của chị . Nuối tiếc , thương buồn hãy gởi lại đây thôi .
Viết một đôi dòng cảm nghĩ về cuộc rong chơi ngàn đời của em tôi – DƯƠNG QUỐC HÙNG -tự NGUYÊN .
DƯƠNG THỊ VÂN KHANH
Posted in Vân Khanh | 2 Comments »